Đường Hàn Thu nhìn mặt cờ thưởng, nhìn những ký tự vàng rực uy phong lẫm liệt trên đó, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Khó quên sao? Đây thật sự là khó quên.
Cô lớn như vậy cho tới nay, ai dám đưa loại quà tặng này cho cô? Hay cũng không cần phải nói có dám hay không, người khác nghĩ cũng không nghĩ được sẽ đưa quà tặng thế này cho cô.
Suy nghĩ của Du Không Như Băng quả nhiên là phàm nhân khó có thể tưởng tượng được, khó mà hi vọng đuổi kịp được.
Hàn Vi giơ cờ thưởng uy phong bát diện lên, tri kỷ nói: "Đường tổng yên tâm, cửa hàng này tôi đã hỏi thăm qua rồi, chất liệu được sử dụng đều không gây hại cho cơ thể con người.
Hơn nữa Du Như Băng đã mua loại đắt nhất, những chất liệu và dịch vụ tốt nhất, sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả."
"Cái đắt nhất?" Đường Hàn Thu khoanh tay trước ngực, "Bao nhiêu vậy?"
Một quản gia tiết kiệm, có thể tiêu ít hơn một chút thì tiêu ít hơn một chút giang tinh, sẽ sẵn lòng bỏ vào món quà sinh nhật này bao nhiêu tiền, cô vẫn là rất tò mò.
Hàn Vi thành thật nói: "Sáu trăm."
Đường Hàn Thu: "......"
Cô hoang mang, thứ này thật sự có đến giá như vậy sao?
Đường Hàn Thu lại một lần nữa tức đến bật cười.
Du Không Như Băng này rất biết tiết kiệm tiền cho cô, tại sao lại không biết tiết kiệm cho bản thân chứ? Với một cờ thưởng 600 tệ, cô ấy thế mà bỏ được vốn ban đầu ra để đặt hàng cơ.
Đường Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-la-vai-chinh/934405/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.