Một cô gái đẹp,mảnh mai nhìn nó,bên cạnh là chiếc xe máy màu đỏ nhìn rất đắt tiền.
‘’Nếu được thì cho mình đi nhờ tí…’’-mắt nó sáng lên,lòng mừng rỡ vì đã không phải cuốc bộ về nhà giữa trưa hè nóng bức.
‘’Ok,leo lên xe.’’-Cô gái mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh rất duyên.
‘’Bạn học ở trường nào vậy?’’-nó chợt hỏi,tay khẽ rẽ mái tóc cô gái đang bay nhẹ trên mặt mình.
‘’Bạn không biết mình à?’’-Cô gái ngoảnh đầu lại nheo mắt với nó.
‘’Ơ…mình cũng không nhớ nữa…?’’-nó nói nhỏ vẻ mặt bối rối.
‘’Bạn không biết cũng đúng rồi,mình ngồi bàn phía bên cùng mà…’’
‘’Bàn bên cùng…lẽ nào’’
‘’ừm…phía bên của Phan Ngọc Cường…mình học cùng lớp với bạn mà…’’
Nói đến đây,nó mới nghĩ lại.
‘’Sao mình không để ý nhỉ…mà có bao giờ mình nhìn về phía của kẻ đó cơ chứ…cứ ngủ suốt hà…’’
‘’Hi,không sao…giờ bạn biết là được mà’’
‘’Ừ…’’-nó thôi nghĩ và nở một nụ cười rất tươi như là màn làm quen của một người bạn tốt.
‘’Tên mình là Trương Huyền Trân.’’
‘’Còn mình là…’’
‘’Thy Hương…’’-hì,Huyền Trân nói chen vào ,kéo theo là khuôn mặt rất dễ thương nhìn nó.
‘’Ừm…bạn biết tên mình hả…’’(hỏi thế còn hỏi,nghe giới thiệu dĩ nhiên là biết rồi,nhỏ này ngốc quá!)
‘’Hì,thì mình chăm chú nghe bạn giới thiệu mà…bạn rất ngây thơ đó…’’
‘’Thật sao…’’-nó ngượng ngùng,gãi đôi má ửng hồng của mình.
‘’Mà nhà bạn đâu nhỉ”
‘’Ớ,mình quên mất…cho mình dừng đây là được rồi.’’
‘’Nhà bạn đây sao’’
‘’Không,ở trong ngõ nhỏ kia…’’
‘’Để mình chở vào luôn…’’
‘’Không cần đâu…cám ơn bạn nhiều và mai gặp lại!’’
Nó nói một tràng và chạy vào ngõ nhỏ mà Huyền Trân không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-osin-cua-thieu-gia/471702/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.