Cách kinh thành một trăm tám mươi dặm có một ngọn núi tên là Phong Vân. Mặc dù gọi là núi nhưng thực ra “ ngọn núi” này không cao và dốc. Bởi vì xung quanh đều là đồng bằng bằng phẳng tự nhiên lại có một nơi nhô lên cao nên mới gọi là núi. Chỗ này vốn từng có người ở, cũng từng có người chiếm núi lập nên sơn trại. Sau đó bị quan phủ tiêu diệt, hai bên giao chiến, tử thương vô số người, vì thế ngọn núi này đành chia làm hai phần. Hơn nữa về sau cỏ mọc um tùm thành bụi, lại có lời đồn nơi này có quỷ vì vậy những người ở đây lần lượt chuyển đi. Bây giờ, nơi đây đã trở thành một ngọn núi hoang. Nhưng lúc này, ở sơn trại hoang tàn đổ nát có bóng hai người đang đứng nói chuyện.
“Xin lỗi, vụ làm ăn lần này ta không thể nhận được. Toàn bộ tiền đặt cọc ở trong này, coi như bỏ qua lần này đi!”
Một người mặc bộ quần áo màu nâu, đeo khăn bịt mặt, chỉ lộ ra ngoài đôi mắt sắc lạnh.
“Tại sao? Những vụ làm ăn như thế này không phải các người đều tiếp nhận Huyết Phong Hầu sao? Huống hồ ngươi còn nhận tiền đặt cọc của ta rồi, đã nhận vụ làm ăn lần này rồi, chỉ cần ta không đồng ý, đâu có lý nào nửa đường ngươi lại bỏ dở?”
Người mặc áo màu lam cũng chỉ lộ ra đôi mắt, lạnh lùng hỏi. Người áo nâu lạnh lùng nhìn, phất tay một cái, một chiếc phi tiêu phóng ra cắm phập dưới chân người áo lam, chỉ cách một chút nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-phi-luoi-cua-ta-vuong/2295376/chuong-94.html