Hôm sau lâm triều, không khí phá lệ ngưng trọng. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng, Thanh Vũ quét mắt một lượt bá quan văn võ bên dưới. “Các khanh.”
“Hoàng Thượng.” Bá quan lập tức quỳ xuống.
“Trẫm quyết định giải tán hậu cung, trừ bỏ tam phi ở lại trong cung an dưỡng tuổi già còn lại các tần phi khác đều được đưa trở về gia đình. Để tránh cảnh Hậu cung tranh đấu, trẫm chỉ cần mình Ngân phi.”
Bãi triều hắn lập tức trở lại Lê Bình điện, Nguyễn Chiêu Hỉ vẫn mê man bất tỉnh như trước.
Đã mấy ngày nay, Thái y liên tục châm cứu loại bỏ từng chút chất độc trong người Nguyễn Chiêu Hỉ, cho đến nay tình trạng của nàng đã ổn định hơn. Tuy nhiên nàng vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
Thanh Vũ không quản ngày đêm trông nom bên giường, chờ mong nàng tỉnh lại. Dù có mệt đến đâu hắn cũng luyến tiếc không chịu chợp mắt. Hắn sợ nhắm mắt lại, nàng sẽ xuất hiện trong giấc mộng của hắn, khi tỉnh mộng, hắn sợ nàng biến mất không chút dấu tích.
Cho nên ngay cả ban đêm hắn cũng nằm ở bên cạnh nàng, không chịu chợp mắt, cứ như vậy nhìn nàng cả đêm.
Đột nhiên, hắn nghe thấy từ bên ngoài truyền đến những thanh âm kỳ quái. Hắn cảnh giác nhìn ra ngoài điện, thấp giọng gọi: “Quan Ngọc ?”
Không thấy Quan Ngọc tiến vào, hắn nghi hoặc đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài điện. Chỉ thấy bên ngoài, trừ bỏ Quan Ngọc, ngay cả một cung nữ, thái giám cũng không thấy đâu.
Ngoài điện là lương đình mà hắn và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-phi-yeu-tien-cua-ta-hoang/237815/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.