Đêm đó, Tương Nhược Lan tắm rửa xong. Ngồi trước cửa sổ đợi tóc khô, nhìn trăng sáng đến xuất thần, chợt nghe tiếng bên ngoài nha hoàn đang thỉnh an Cận Thiệu Khang!
Tương Nhược Lan sửng sốt, sao hắn lai tới? Vội vàng nhìn ra phía cửa chỉ thấy rèm trúc vén lên, sau đó thân ảnh cao lớn của Cận Thiệu Khang xuất hiện trước mắt nàng.
Cận Thiệu Khang xoay người sai nha hoàn mang nước tắm vào, quay đầu lại đã thấy Tương Nhược Lan ngồi trước cửa sổ, tóc dài xõa trên vai, một thân áo lụa tuyết trắng lả lướt trên cơ thể nàng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lẳng lặng chiếu vào người nàng khiến nàng thanh nhã, linh tú như Hằng Nga tiên tử
Tim Cận Thiệu Khang hơi động nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt nàng thì lại nhíu mày. Ánh mắt nàng coi chừng hắn không cần quá mức lợi hại như thế chứ.
– Hầu gia sao lại tới đây?
Tương Nhược Lan cảm giác rất kì quái, chẳng phải nàng đã nói rõ ràng với hắn? Hắn là người kiêu ngạo như thế sao còn có thể lại đến đây?
– Hôm nay là mùng một!
Cận Thiệu Khang nhàn nhạt nói rồi xoay người đi tới ghế khắc hoa bên kia, ngồi xuống.
Tương Nhược Lan đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn nóit:
– Ta biết hôm nay là mùng một, chính là, đêm đó ta đã nói qua……
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu. Lạnh lùng cắt đứt nàng:
– Tương Nhược Lan, những lời đêm đó không nên nhắc lại.
Mặt hắn lạnh lùng bạnh ra, thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-tieu-thu-dai-hao-danh-gia/2211832/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.