Căn cứ vào chỉ dẫn của lão phụ nhân, Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi chạy thẳng tới tiệm thuốc. Hiện giờ đã quá canh ba, tiệm thuốc quả nhiên đã đóng cửa.
Dương Đạp Sơn dùng một tay gỏ cửa, gọi: "tiên sinh, thỉnh mở cửa, chẩn khán bệnh khẩn cấp a!" Vỗ năm sáu lần, bất giác cửa mở ra, một dược đồng mắt ngáy ngủ thò đầu ra nói: "Bên này, tiến vào đi!"
Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi tiến vào cửa ngách, lập tức nghe phải mùi thuốc nồng nặc. Quét mắt nhìn, hắn thấy tiệm thuốc không lớn, có hai dãy tủ cao đầy ngăn kéo đựng đầy thuốc có nhãn ghi.
Một lão lang trung từ trong phòng bước ra, vừa mặc y sam vừa hỏi: "Bị sao vậy?"
"Phát sốt! Sợ lạnh phát nhiệt, toàn thân nóng bừng!"
Lão lang trung chỉ vào một cái giường nhỏ ở bên cạnh: "Đặt cô ta xuống, ta xem xem."
Dương Đạp Sơn cẩn thận đặt Hạnh nhi xuống đất, Hạnh nhi có vẻ đứng không ổn, Dương Đạp Sơn một tay giữ, một tay choàng qua ôm Hạnh nhi vào lòng, từ từ ẵm đặt lên giường.
Lão lang trung ngồi xuống cạnh giường, thò hai ngón tay ra bắt mạch cho Hạnh nhi, sau đó bảo cô bé há miệng ra, tra xét cuống họng, rồi bảo: "Cô ta bị tà phong nhiệt phạm vào người, phế khí bất hòa. Lão phu khai một phương làm mát giải nóng, lấy thuốc về sắc uống, sẽ không ngại gì."
Mẹ Hạnh nhi chết rồi, nàng bán thân chôn mẹ, nhất mực ở bên cạnh thi thể dần bốc mùi thối của mẹ, lại bị người ta mắng mỏ cười nhạo, quát mắng đuổi đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063703/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.