Dương Đạp Sơn thấy cô nàng nhìn chén cháo như mong mỏi thêm, biết là đã đói lắm rồi, liền bảo: "Cô nương, cô đói lâu rồi, trong bụng đã lâu chưa có gì, nên một lúc không thể uống nhiều cháo vào quá, nếu không bụng sẽ không chịu nổi. Chờ chúng ta đem mẹ cô chôn an nghĩ xong rồi, chúng ta sẽ trở về ăn tiếp. Yên tâm, sẽ không để cô đói chết đâu."
Cô gái nhỏ mắt ứa lệ gật gật đầu, trong bụng đã có thức ăn, tinh thần cũng khá lên, gượng gạo đứng dậy.
Dương Đạp Sơn nói với chưởng quỹ mập: "Chưởng quỹ, bát cháo này bao nhiêu tiền?"
"Một văn tiền hai tô cháo lớn, ngài còn có thể lấy thêm bát nữa."
Dương Đạp Sơn móc túi lấy một văn tiền đưa cho ông ta: "Bây giờ không vội, chờ chút chúng ta xong việc, sẽ đến chỗ của ông ăn uống."
"Được chứ!" Chưởng quỹ mập khom người lấy một văn tiền, tuy trong bụng cười thầm Dương Đạp Sơn ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng có người ra mặt xử lí chuyện này, tốt hơn là không có. Ông ta hi vọng mọi chuyện nhanh chóng được xử lý xong để yên ổn làm ăn, cho nên vội nói: "Khách quan, hay là để tôi giúp khách quan đến gọi người của nhà hòm đến đây nói chuyện?"
Dương Đạp Sơn lo chưởng quỹ này sẽ thu lợi trung gian, trong khi đó hiện giờ hắn cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, cho nên tự thân đến nhà hòm đàm phán hay hơn. Hắn ôm quyền nói: "Không cần ông chủ phí tâm, làm phiền ông chỉ cho ta đường đến đó là được rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063712/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.