Dương Thu Trì cười ha ha ôm con gái đến cạnh Liễu Nhược Băng, ngồi ngang với nàng, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Con trai là ta cùng Băng nhi có với nhau ở trên tuyệt đỉnh vạn sơn, ừ... Mão lão nhân gia có một câu thơ gọi là 'Đạp biến thanh sơn nhân vị lão, phong cảnh giá biên độc hảo' Vậy con trai cứ đặt là Dương Đạp Sơn đi!"
Hai má Liễu Nhược Băng ửng hồng, vui sướng gật đầu: "Đẹp lắm, vậy sẽ gọi là Dương Đạp Sơn!"
Chúng nữ đua nhau vỗ tay khen hay: "Tên đẹp quá, vừa có lai lịch vừa có khí phách!"
Tống Tình thì cứ thích chọc vào sườn non: "Lão gia, Mao lão nhân gia đó là ai vậy a?"
"Là một vị thánh hiền, rất lợi hại, dùng thi từ của lão nhân gia người đặt tên là đảm bảo đoàn chuẩn!"
"Đoàn chuẩn là chuẩn làm sao lão gia?"
"Ài...."
Tần Chỉ Tuệ thì lo cho tên của con gái mình, hỏi: "Vậy... con gái tên gọi là gì?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ: "Tên của con gái ấy à...., ta nghĩ không ra a, Tiểu Tuyết, nàng là mẹ, nàng đặt tên cho con đi."
Phùng Tiểu Tuyết chưa hề đọc qua sách, nghe nói thế liền xua tay loạn: "Không không.... thiếp càng không thể.... hay là chàng cứ đạt đi."
Dương Thu Trì cũng không miễn cưỡng, cúi đầu nhìn con gái, hồi ức lại thời còn học đại học ở kiếp trước, để cua cho được bạn gái đã phải vào trong thư viện lục tung học thuộc một số thi từ ngợi khen con gái, nên cố nhớ lại bảo: "Ta nhớ trong Thi kinh có một câu gọi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063800/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.