Tống Vân Nhi quay mặt, thấy trên giường có một món đồ thêu còn dở dang, bước lại xem, thì thấy cạnh đó còn có nhiều áo quần giày vớ bé xíu dành cho trẻ con, lập tức cầm lên xem, vui mừng reo: "Dễ thương quá! Sư phụ, cái này là làm cho em bé đó hả?"
Dương Thu Trì nghe thế, cũng reo lên một tiếng cả mừng, chạy lại nhìn, phát hiện trên giường bày nào là áo nhỏ quần nhỏ, giày vớ nhỏ, mũ len đội đầu nhỏ dành cho em bé, hầu hết đều đã làm xong, hình dạng vô cùng xinh xắn. Hắn vui vẻ ngồi cạnh giuờng, cầm một đôi hài em bé lên, cho hai ngón tay vào, rồi đưa lên mặt làm ra vẻ chân một em bé đang đi trên đó, chọc cho ba nữ nhân cười nắc nẻ. Liễu Nhược Băng nói: "Ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ta làm dần dần những y phục này, cũng tạm được ấy chứ?"
Tống Vân Nhi đưa hai ngón tay nhón một cái áo ấm, nhìn kỹ nói: "Thủ công tinh tế thế này con chưa từng thấy bao giờ, sư phụ khéo tay thiệt." Liễu Nhược Băng mỉm cười: "Thu Trì, mọi người lần này tới đây không phải chỉ đến gặp một mình ta phải không?"
Tống Vân Nhi giành đáp: "Ca ca của con nói, chúng con lần này đi là công tư đôi việc, một mặt là đến thăm sư phụ và em bé chưa sinh, một mặt là điều tra một án vô cùng rắc rối ở Thành Đô."
Liễu Nhược Băng nghe nói có án rắc rối, vội hỏi: "Sao thế? Rất khó phá à?" "Liên quan đến thiên kim tiểu thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063879/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.