Bành Hạ Hỉ và Thủy Uyển Kỳ ngụ ở chỗ gọi là "Vân Vụ trai", tòa nhà vườn này có bố cục rất khác với các viện lạc khác, có dáng dấp của vùng sông nước Giang Nam. Trong vườn không những có giả sơn, đình đài lâu các, mà còn có một đầm sen cực kỳ đẹp. Ngoài ra còn có những loài hoa mà các địa phương khác ở Tứ Xuyên không có, đêm khuya mùi hương thoang thoảng lan ra khắp nơi.
Màn đêm u tối, bốn phía tĩnh mịch, Tống Vân Nhi nhẹ phi lên đỉnh phòng, trong phòng rất an tĩnh, Tống Vân Nhi tìm một chỗ để hạ chân, nàng đối với chỗ này đã khá quen thuộc.
Nàng khẽ men đến đỉnh một căn phòng, nhìn ra bón phía, xác định phòng phía dưới chân nhất định là phòng ngủ của Thủy Uyển Kỳ, bèn khẽ mở hé ra hai phiến ngói. Đồ đạc trong phòng bài trí rất thanh nhã, Thủy Uyển Kỳ đang có trong đó.
Thủy Uyển Kỳ đang ngồi trước cửa sổ, đang may vá thêu thùa, Tống Vân Nhi nhìn không rõ nàng ta đang thêu cái gì. Bên cạnh có một tiểu nha hoàn đang hầu, trong phòng có rất nhiều nến hồng, chiếu lên người hiện rõ nàng là một mỹ nhân vũ mỵ động lòng người.
Lúc này, một cậu bé đẩy cửa chạy vào, thì ra là Bành Gia Phúc, dùng giọng ngọt lịm gọi: 'Mẹ! Con đến rồi!"
"Ngoan!" Thủy Uyển Kỳ sờ má Bành Gia Phúc, "Đi chơi chỗ nào về vậy?"
"Đi chơi cưỡi ngựa!"
Thủy Uyển Kỳ cả kinh: "Cưỡi ngựa? Không đước Trò đó quá nguy hiểm!"
Bành Gia Phúc cười hi hi: "Không nguy hiểm, không tin mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063900/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.