Dương Thu Trì cùng mọi người về tới chỗ trú ngụ, tiến vào phòng, thấy Tống Vân Nhi còn chưa về, điều tra phỏng vấn là loại công tác đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ, chỉ có thể từ từ dò hỏi, kiên nhẫn truy hỏi mới có khả năng phát hiện dấu vết.
Thấy Dương Thu Trì trở về, Hồng Lăng vội vã đón: "Vừa rồi có mấy ngỗ tác và gia đinh khiêng thi thể của Bành Tứ tới đặt ở phòng bên vườn. Em không cho họ đặt, nhưng họ cứ đặt, còn nói lão gia ngài..."
"Hắc hắc, thì ta bảo bọn chúng khiêng đến mà."
"A?" Hồng Lăng cả kinh, "Em còn cho là họ nói nhăng nữa chứ. Thì ra là nói thật a...., đặt một người chết ở trong khu của chúng ta..."
Dương Thu Trì mỉm cười vuốt ve mặt nàng: "Sao? Hiềm xúi quẩy à?"
Đối với một số người mà nói, đặt một người chết ở chỗ ở của mình đích xác là chuyện vô pháp tiếp thụ.
Hồng Lăng gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu: "Đây là công tác của lão gia, lão gia bảo bọn họ khiêng đến trong phòng đương nhiên là có dụng ý, sao lại xúi quẩy được chứ."
Dương Thu Trì vỗ vỗ vai nàng: "Ta làm vậy là do bất đắc dĩ a. Tối hôm qua phát sinh án mạng, vừa rồi ta khám tra hiện trượng, kiểm nghiệm thi thể, không ngờ không phát hiện người này làm sao mà chết. Ta nhất thời hơi nóng vội, nên thẳng thừng bảo chúng mang thi thể tới đây để từ từ nghiên cứu."
Nghe Dương Thu Trì nói gặp phải án mạng phiền phức, Hồng Lăng quan tâm hỏi: "Lão gia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063905/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.