Tống Vân Nhi cũng phát giác có điều không phải, quay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, run giọng gọi: "Ca! Chúng ta...."
Dương Thu Trì bảo: "Vân nhi, chờ một chút muội tự mình xông ra, đừng quản đến chúng ta nữa."
"Không! Muội dù có chết cũng phải ở bên cạnh huynh!" Tống Vân Nhi bi thảm nói.
"Ngốc quá! Sống được một người hay một người! Chỉ cần thoát ra được, mới có thể tố cáo Chu bá hộ và bọn chúng, mới có thể báo thù cho chúng ta!"
"Muội không!" Tống Vân Nhi thảm não nói, "Có chết thì chết chung một chỗ!"
Lời này lúc trước khi ở sào huyệt của Kiến Văn, ba người họ gồm Liễu Nhược Băng, hắn và nàng ở giữa trùng vậy, Liễu Nhược Băng khi đó cũng nói lời này. Giờ này nghe lại, lòng hắn vừa chua xót vừa hạnh phúc, hai sư đồ của nàng đối với hắn tình thâm ý trọng như vậy, hắn cho dù có hồn thân nát ra tro cũng cam tâm rồi.
Dương Thu Trì nói với Hồng Lăng đang tái ngắt mặt rúc vào lòng hắn: "Hồng Lăng, bọn chúng sẽ không giết nàng đâu. Nàng nhất định phải giữ mạng ra ngoài, đem chân tướng cái chết của chúng ta báo cáo cho triều đình, báo cừu cho chúng ta."
Hồng Lăng ôm chặt Dương Thu Trì, thê lương nói: 'Lão gia... từ trước tới giờ không có ai đối với Hồng Lăng như lão gia..., coi Hồng Lăng là một con người, chân chính yêu em thương em, Hồng Lăng có chết cũng mãn nguyện rồi."
Tiếng vó ngựa tạp loạn và trầm trọng càng lúc càng đến gần, càng lúc càng dồn dập như trống trận.
Nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063930/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.