Tống Vân Nhi bước lên tử tế quan sát tay trái và y phục bên trái của tên cấm dịch ấu, quả nhiên có dấu vết bùn đất nhợt nhạt, ở cằm và môi cũng nhận ra được một dấu nhợt nhợt màu vàng, liền vỗ tay reo: "Ca, huynh thật là thần nghe!"
Dương Thu Trì hơi đắc ý cười: "Hắc hắc, ta không phải là nói rồi sao, bất kỳ..."
"Bất kỳ phạm tội gì cũng để lại dấu vết!" Tống Vân Nhi cười hi hi tiếp lời, "Cái này thì muội biết, nhưng muội lại chẳng tìm được gì hết à."
"Dấu vết phạm tội tồn tại khách quan, chỉ cần có phương pháp đúng, cộng thêm kỹ thuật và thiết bị thích hợp, cùng thái độ tử tế nhìn nhận, thì dù sao cũng sẽ phát hiện ra thôi." Nói xong chuyển thân hỏi cấm dịch kia: "Cung tên ngươi dùng để giết người giấu ở đâu rồi?"
"Giấu ở dưới giường của tôi, vốn chuẩn bị chờ chuyện này xong xuôi sẽ di chuyển ra ngoài..."
Dương Thu Trì ra lệnh Ngô lục chỉ đến phòng của y mang bộ cung tên lại, kinh qua kiểm tra, quả nhiên trên cánh cung và dây cung đều có dính bùn đất.
Tống Vân Nhi xem xong rất bội phục, nhưng cố ý gây sự: "Nếu như cung tên không ném trúng chỗ bùn đất, và khi hắn bắn tên thì rất cẩn thận, không áp lên cằm, huynh còn có thể phát hiện sao?"
"Hừ...! Cái này cũng chẳng thể làm khó ta, Dương Thu Trì ta không phải là hư danh," Dương Thu Trì cả cười, lòng nghĩ, cái cách nói này sao mà giống Chu Tinh Trì thế nhỉ? Sau đó tiếp: "Hắn chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2063940/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.