Bắt đầu từ ngày cha y chết, y không sống yên vui được một ngày nào.
Mẹ cùa y cứ đánh đập đối xử y như là một con chó, không có lý do, và cũng chẳng cần lý do, trước là chân đá tay đấm loạn cả lên, sau đó là dùng côn bổng nói chuyện. Những cây roi to bằng đầu ngón tay đã bị đánh gãy không biết bao nhiêu lần, trên người y không biết đếm được bao nhiêu vết thương, và cũng không biết y đã bao lần tỉnh lại từ trên vũng máu.
Lúc mẹ y đánh y, thường đá mạnh vào bộ hạ y, đạp và day nghiến khiến y ngất đi. Khi y tỉnh lại, bà ta lại bóp cổ y, bóp cho đến khi y trợn trắng mắng, lè lưỡi ra, sắp sửa chết đi rồi mới mắng nhiếc bỏ tay ra, chờ y hơi tỉnh lại chút lại bóp cổ tiếp.
Y không cầu xin... từ khi y biết dưới làn roi và quyền cước của người đàn bà mà y phải gọi bằng mẹ đó, cầu xin chẳng có bất kỳ tác dụng gì, thì y không bao giờ cầu xin nữa.
Y cũng không khóc, vì sau khi y biết khóc sẽ làm cho mẹ y điên cuồng đánh đập y thêm, y không hề khóc nữa.
Y chỉ còn biết nhẫn nại, cắn răng nghiến lợi mà nhẫn nại, nhẫn đến lúc không còn có thể nhẫn được nữa, thì cũng là lúc y hôn mê đi.
Y vĩnh viễn không quên một đêm mưa dông sấm chớp, tiếng sấm ầm ì liên tục dường như muốn lật đổ cả căn phòng, cuồng phong mang theo mưa lớn đập ầm ầm vào vách nhà. Mẹ y không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064014/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.