Dương Thu Trì nhìn lên quần áo trên người Triệu phán quan, cười đáp: "Cái này không khó đoán, từ Trấn Viễn châu đến Thanh Khê huyện, đường đi những nửa ngày, sáng sớm mà ngươi vội vội vàng vàng tới đây, người đầy bụi đất, mặt không thèm rửa, trên giày còn dấu bàn đạp của ngựa - đó chính là dấu hiệu trường đồ bạt thiệp lưu lại, nếu như không có chuyện gì khẩn cấp, ngươi sao lại vội vội vàng vàng để mặt mũi như vậy bái kiến thượng ti?"
Triệu phán quan phủi phủi bụi trên người, áy náy nói: "Đích xác là hạ quan quá gấp, hạ quan thất lễ rồi, thỉnh đồng tri đại nhân thứ tội!"
Dương Thu Trì gật gật đầu, nói tiếp: "Nếu quả là công vụ, cho dù có khẩn hơn chăng nữa cũng đã có hỏa tốc bát bách lý, chẳng lẽ một phán quan có thể chạy nhanh hơn bát bách lý hỏa tốc hay sao? Thế mà ngươi cứ đi, tự nhiên là vì chuyện riêng rồi."
Triệu phán quan cười: "Dương đại nhân phân tích quả thật như tận mắt thấy vậy."
Dương Thu Trì nói tiếp: "Nếu là chuyện của hạ quan khác hay là hương thân, chỉ sợ không cần động đến vị phán quan thất phẩm đường đường như ông phải đi suốt đêm. Do đó, ở Trấn Viễn châu ngoại trừ tri châu đại nhân ra, ta thật không nghĩ sẽ còn ai có thể khiến phán quan đại nhân ông lao nhọc như vậy."
Triệu phán quan càng cả kinh, buột miệng tán: "Đồng tri đại nhân quả nhiên cao minh, chính là tri châu đại nhân phái hạ quan đến đây."
"Tri châu đại nhân phái phán quan đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064024/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.