Dương Thu Trì dùng lời nói rất hào ái, Vân Lăng động đậy đầu trong đám cỏ, từ từ ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì: "Ngài.... ngài nói đó... có thật không?"
"Ừ, ngươi có thể để lại lời di ngôn, hoặc nếu ngươi còn có yêu cầu gì khác, chỉ cần sức của bổn quan có thể làm được, bổn quan sẽ tận khả năng giúp ngươi làm."
Vân Lăng lúc lắc đầu, cố gắng nhỏm dậy ngồi xếp bằng.
Dương Thu Trì hỏi: "Ta còn muốn hỏi thử xem Vương điển sứ có phải là ngươi giết không?"
Vân Lăng rất vất vả khi ngước nhìn Dương Thu Trì: "Đinh Phong văn thư đã truyền đến, nói cái này còn có tác dụng gì?"
"Đúng a, dù sao cũng chết, nói thử cũng đâu có sao a."
Vân Lăng hiện nụ cười châm biếm: "Nếu như ta nói là ta không giết, ngài có tin không?"
"Tin!" Dương Thu Trì gật gật đầu, "Chỉ cần ngươi có chúng cứ chứng minh đích xác không phải ngươi giết, ta có thể điều tra ra rõ ràng."
"Chứng cứ? Trên tay ta có máu, đao cũng có máu, bị bắt ngay tại trận, còn cần chứng cứ gì nữa chứ?"
Dương Thu Trì nhíu mày: "Như vậy có thể nói, Vương điển sứ đích xác là do ngươi giết rồi?"
Vân Lăng từ từ nằm thẳng xuống cỏ, không lý gì đến Dương Thu Trì nữa.
Dương Thu Trì có chút phát cáu, bản thân hắn hảo tâm hỏi coi gã có oan khuất gì hay không, gã lại làm ra vẻ như lão đại không chịu nổi phiền vậy, thực là hết biết! Dương Thu Trì đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Rời khỏi đại lao, Dương Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064125/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.