Dương Thu Trì tiếp lấy cuốn sổ ghi chép, nhưng không vội xem, hỏi Khương chưởng quỹ: "Ngươi có nhớ kỹ chuyện Trương thị đến tiệm thuốc của ngươi mua tỳ sương hay không?"
"Tiểu nhân nhớ rõ." Khương chương quỹ khom người đáp.
Dương Thu Trì cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Mỗi năm nhiều người mua thuốc như vậy, ngươi sao nhớ nổi?"
Khương chưởng quỹ cười cầu tài đáp: "Làm gì mà có thể được thế, chỉ vì mua bán tỳ sương rất khác với những thứ khác, một là do quan phủ yêu cầu chú ý đến việc mua bán món độc chất này, hai là người mua tỳ sương mỗi năm không nhiều, và ba nữa là, hì hì..." Nói đến đây, y liếc nhìn về phía Dương lão thái gia không nói nữa.
Dương lão thái gia hừ mũi, không không lên tiếng.
Dương Thu Trì nhíu mày: "Làm gì mà úp úp mở mở vậy?"
Khương chưởng quỹ hơi ngượng, mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi. Y lại thấy mạt Dương Thu Trì bắt đầu thể hiện vẻ ôn thần, liền không dám ẩn dấu nữa, bước lên một bước ghé tai Dương Thu Trì thì thầm: "Trương thị này trước vốn là cô đào đắc hàng ở thanh lâu tại Ứng Thiên Phủ, tiểu nhân đi mua bán có qua Ứng Thiên Phủ, có thấy qua cô ta nên nhận biết."
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Dương lão thái gia vẫn nghe thấy rõ, lại hừ mũi thêm lần nữa, nét mặt có vẻ không vui, nhưng không nói gì.
Dương Thu Trì bấy giờ mới rõ thì ra là nhị di thái Trương thị xuất thân từ thanh lâu, hơn nữa lại là hàng đắt khách, Dương lão thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064318/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.