Dương Thu Trì tuy không hiểu rõ đạo lý bên trong, nhưng thấy Tống tri huyện lại vỗ tay tán thưởng Bạch Tố Mai "hiếu đạo" như vậy, cảm thấy trong xã hội phong kiến này thì sự quan liêu đại biểu cho tất cả. Quan lại đại biểu cho tư tưởng của giai cấp thống trị, và giai cấp thống trị nhận thấy cái gì là đúng, thì tự nhiên cái đó sẽ đúng, và một thanh niên đến từ xã hội hiện đại ở thế kỷ thứ hai mươi mốt như hắn cũng không có cách nào can thiệp.
Tống Vân Nhi cười nói: "Ca, ngay cả chuyện này mà huynh không biết sao? Muội còn tưởng huynh cái gì cũng biết hết chứ."
"Ta đương nhiên cái gì cũng biết!" Dương Thu Trì mỉm cười giễu cợt lại với nàng.
"Đều đều đều, khoe khoang khóac lác!" Tống Vân Nhi làm mặt quỷ, "Huynh nếu cái gì cũng biết, vậy thì huynh nói coi," Tống Vân Nhi chỉ vào thi thể của Ân Đứ, "Hắn vì sao mà chết?"
Dương Thu Trì nhìn thi thể với bộ dạng vô cùng khủng bố của Ân Đức, trầm giọng từ tốn nói: "Hắn bị Bạch Tiểu Muội bóp chết!"
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó đều phát lãnh. Tống Vân Nhi kêu lên: "Ai! Huynh đừng có dọa người ta có được không?" Tuy nàng nói vậy nhưng vẫn đứng sát vào cha mình là Tống tri huyện, cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Lúc này, vầng thái dương đã lặn xuống đằng tây, khắp nơi nổi âm phong từng trận, trên mặt đất nằm sóng xoài mấy cổ thi thể càng khiến nơi đây như biến thành tu la điện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064449/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.