Hậu sơn không cao lắm nhưng dựng đứng, trên núi đầy cây tùng nhỏ xanh rì, cỏ dại mọc cao đến nữa thân người, một con tiểu lộ đi thằng lên đỉnh núi. Tiểu Hắc cẩu cúi thấp đầu hít ngửi hơi hám rồi đi dọc theo đường núi men lên phía trên. Dương Thu Trì thở phì phò đi theo, đôi lúc dừng lại một chút lâu mồ hôi rồi lại hồng hộc cất bước.
Sau khi lên đến đỉnh núi, Tiểu Hắc cẩu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, rồi lại cúi thấp đầu khịt khịt mũi.
Dương Thu Trì biết là có tình huống. Con Tiểu Hắc cẩu này rất có linh tính, nếu như truy tìm dấu tích của địch nhân, phát hiện ra tung tích của địch, nó sẽ phóng thẳng tới giống như ngày hôm đó bắt Hồ Tam vậy. Nhưng nếu như dò theo người của mình, nó sẽ không nói không rằng, để chủ nhân quyết định. Hiện giờ nó không đi, cũng không sủa loạn, xem ra không phải là mất tung tích, mà là Tần Chỉ Tuệ ở gần đây.
Dương Thu Trì dừng chân lại thở dốc một hồi, rồi nhìn xung quang một lúc, thấy cách đỉnh núi không xa có một chỗ hơi bằng phẳng, có sinh trưởng mấy cây tùng xanh rì.
Dương Thu Trì cúi người từ từ đi tới. Chẳng mấy chốc sau, hắn thấy một khối bình địa nhỏ, dường như có thân ảnh của nữ nhân. Dương Thu Trì phục dưới đất, từ từ bò tiến lên vài mét, vạch cỏ bụi ra nhìn cho rõ, thấy trên khối bình địa đó có một mộ phần, trên mộ mọc đầy cỏ xanh. Mộ không có bia, phần trước có bày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064472/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.