Mã Độ cúi người xuống gần Vương Việt, hơi khẩn trương hỏi: "Ngươi đem phong thư này giao cho ai?"
"Ta không biết người nhận thư. Mỗi lần ta nhân được thư đến, đều án chiếu theo thời gian quy định mà đặt dưới cái đèn để trước tượng phật ở Phi Vân tự, tự nhiên sẽ có người đến lấy."
Liên hệ đơn tuyến! Dương Thu Trì nghĩ ngay, đây chẳng phải là thủ pháp liên lạc năm ấy Đảng ta thường dùng hay sao? Xem ra, cách thức liên lạc này đã có từ cổ rồi, tính an toàn cao, cho dù trong đường dây có người bị phát hiện, nhưng do đơn tuyến quan hệ, không biết người nào khác, do đó có thể tránh toàn bộ nhóm bị sa lưới.
Mã Độ tóm áo của Vương Việt, lắc mạnh: "Mẹ nó ngươi dám dối ta sao? Mau khai thật ra!"
Vương Việt chỉ trời đập đất phát thệ là thực sự không biết những người khác là ai.
Mã Độ thấy lão không phải giả vờ, liền hỏi về một vấn đề trọng yếu hơn: "Kiến Văn đế ở chỗ nào?"
Vương Việt cùng đào tẩu một lượt với Kiến Văn đế, vấn đề này nhất định là lão biết, Mã Độ hỏi xong, lòng hồi hộp như bị treo giữa không trung, phảng phất như nhìn thấy cảnh bắt được Kiến Văn đế giao cho hoàng thượng, bản thân được gia quan tấn tước, cảnh tượng vô cùng vinh quang...
"Tôi không biết Kiến Văn đế ở đâu."
"Cái gì? Ngươi nói dối!"
Vương Việt gạt mồ hôi trên trán: "Ta thật không biết, năm xưa khi tôi chạy khỏi kinh thành thì phân ra. Ta cùng vài thái giám và đại nội thị vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064475/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.