Dương Thu Trì quay sang Tống Vân Nhi ngoắc ngoắc tay. Tống Vân Nhi nhanh nhẹn đến bên hắn, không chờ hắn mở lời, đã hưng phấn giành nói trước: "Ai! Thiệt không thể nhận ra, ngươi quả là có chút bản lĩnh! Sao ngươi biết con chó mực con này có thể tìm ra hung phạm?"
Con tiểu hắc cẩu cứ nhất mực đứng bên cạnh Dương Thu Trì. Lời Tống Vân Nhi rõ ràng là có ý khen nó. Nó dường như nghe được điều này, cao hứng vẫy đuôi liên tục.
Chó nghiệp vụ có thể truy tung, trong xã hội hiện đại ai mà chả biết? Tuy nói là con tiểu hắc cẩu này chưa kinh qua huấn luyện chính quy, nhưng khứu giác của loài chó cực kỳ linh mẫn, hơn gấp vài chục lần so với người. Truy theo mùi vị vốn chính là năng lực bẩm sinh của chó. Con tiểu hắc cẩu này lại không phải là giống chó cò bình thường. Hung phạm để lại tinh dịch, vốn là thứ vừa có mùi đậm đặc lại vừa nồng. Do đó, chó theo đó mà truy ra hung phạm thì chẳng có gì là kỳ. Nhưng làm sao Dương Thu Trì có thể giải thích dài dòng với nàng như vậy, bèn đáp một cách ứng phó: "Đoán mò vậy mà! Hãy khoan nói đến chuyện đó vội, cô giúp ta làm cái này được không?"
Vừa nghe Dương Thu Trì muốn nhờ nàng giúp đỡ, đây rõ ràng là cơ hội hiếm có của bản thân, Tống Vân Nhi liền phấn chấn tinh thần: "Được a! Nói đi, giúp việc gì?"
"Cô đem Tạ quả phụ vào phòng, lột khố ả ra..."
"A! Ngươi muốn làm gì? Cởi khố ả ra?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064641/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.