Tuy đã trở về Minh triều hơn nửa ngày, nhưng Dương Thu Trì vẫn chưa hết bàng hoàng từ vụ xuyên qua thời gian đến một thế giới lạ lẫm như thế này. Trên đường đi hắn nhìn quanh nhìn quất, khi đi ngang Cao Bằng khách sạn thì mới nhớ trong bụng chưa có gì, nhưng hiện giờ không phải là lúc ăn uống nhậu nhẹt. Hắn đang buồn bực trong lòng, chợt thấy tiểu nhị đang tiễn vài khách nhân đi ra. Điếm tiểu nhị thấy Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đi cùng với nhau, không có vẻ căng thẳng gấu ó nữa, Tống Vân Nhi cũng không có vẻ muốn sanh sự, tức thì lộ vẻ mặt hoan hỉ cung tay chào Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì trợn mắt hìn gã, lòng thầm bực bội cái tên gặp chuyện thì bỏ của chạy lấy người, không thèm ở lại giúp mình làm chứng này. Rất may là chuyện vừa rồi cũng đã giải quyết ổn thỏa, trong túi còn được thêm vài lạng bạc, và nghĩ kỹ cũng thấy thương cho hắn lo sợ oai hùm của thiên kim của huyện thái lão gia, nên chuyện lâm trận bỏ trốn là bất đác dĩ, bèn dừng chân lại nói với Lôi bộ đầu cùng mọi người: "Xin chờ một chút, ta chỉ nói hai ba câu rồi đi ngay."
Tống Vân Nhi bảo: "Ngươi thật là phiền phức, mau lên!"
Dương Thu Trì gật đầu, chuyển thân bước lại gần điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị mỉm cười chào đón: "Ngài không sao chứ, tôi..."
Dương Thu Trì khoát tay: "Không có chuyện gì, ngươi gọi ta làm gì chứ? Ta còn có chuyện phải làm đây."
Người ta thưởng mình nhiều tiền như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-i/2064656/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.