Dương Thu Trì hỏi: "Trước mắt thế nào?"
Trầm Lỗi ung dung nói: "Dương huynh đệ nói ra phương pháp chế tạo, chúng ta lập tức thả hai người! Hơn nữa chỉ cần ngươi mang binh quy phục đại vương, ta sẽ đem xá muội gả cho ngươi làm thiếp, Tiểu Nhị bồi giá, thế nào?"
"Ca ca!" Trầm Tuyết Phỉ tái mặt, run giọng nói, "Huynh.... huynh dùng tiểu muội bức bách Dương công tử nữa, tiểu muội... chỉ còn có chết!"
"Được được, không nói, không nói!" Trầm Lỗi vờ lắc đầu thở dài.
Dương Thu Trì trầm giọn: "Ta không đáp ứng thì sao?"
"Đơn giản, căn phòng này là mồ chôn của 6 chúng ta! Phòng này kín, giỏi lắm là hai canh giờ chúng ta chết hết. Đương nhiên đó không phải là kết quả mọi người hi vọng, Dương huynh đệ cho dù không nghĩ cho mình, thì cũng nghĩ cho tôn phu nhân và Tiểu Nhị cô nương chứ!"
Tiểu Nhị thần tình thê lương, chợt quỳ xuống: "Lão gia, đều là Tiểu Nhị không phải, liên lụy đến lão gia..." Từ khi Dương Thu Trì xuất hiện, Tiểu Nhị không ngừng rơi nước mắt, nàng vốn đã tuyệt vọng vì hắn trước đây quyết dứt tình, không ngờ trước mặt ba quân, hắn ở dưới thành quyết cứu hai người, dừng tấn công. Điều này Tiểu Nhị vừa mừng vừa lo, vì biết đó ắt là bẫy, cầu cho hắn đừng tới, nhưng cũng mừng vì hắn vẫn còn tình nghĩa.
Thật không ngờ là hắn đến thật, và hiện giờ đã vì cứu nàng mà rơi vào vòng lao lung. Nàng quyết không để cho kẻ khác dùng làm công cụ hiếp bách hắn nữa, nên quỳ xuống dập đầu ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nap-thiep-ky-ii/178358/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.