Lâm Phong và Hoài Thanh lúc bé
- Tôi và Dương Hoàng gặp nhau như vậy đấy! - Hoài Thanh cười, nhấn mạnh lại một lần nữa
Lâm Phong yên lặng không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày lại. Phản ứng vậy là sao? Người ta kể chuyện một hồi thì ít ra anh phải nói gì chứ.
- Bông tai của anh đẹp ha. Hình thập giá ... - Cô gợi chuyện khác - Nhưng sao chỉ đeo một bên vậy? Chiếc còn lại đâu? Mất rồi hả?
- Em tự hỏi mình đi
Anh đứng dậy, bỏ tay vào túi rồi đi. Hơ? Đúng là con người khó hiểu. Nói vậy là sao? Làm như cô giữ chiếc còn lại vậy đó. Đâu có đâu
- Satan! Đợi chút - Cô đành phải lẽo đẽo chạy theo sau
Đột nhiên đang đi, Lâm Phong dừng lại. Kết quả là Hoài Thanh phanh không kịp, mặt đâm phải lưng anh. A! Đau mũi quá!
- Sao dừng đột ngột vậy? - Cô xoay người anh lại đối diện với mình, mắng .... Eeee! Trên trán anh nổi gân xanh kìa, đang giận?
- Lâm Phong
- Hả?
- Tôi cũng có tên, em nên gọi cho đúng
- Ơ ... nhưng ... tôi thích gọi là Satan hơn
Anh nhìn cô, lại không nói gì hết. Hic! Sao cô cảm thấy như đang sống ở trong rừng ấy, bởi định luật rừng có tên gọi im lặng là vàng mà
- Này! - Cô khua tay trước mặt anh để thể hiện mình đang tồn tại - Ơ ....
Và ... hình như do khua tay mạnh quá nên ... chiếc vòng tay của Dương Hoàng tặng cô đã không cánh mà bay xuống dưới sông ... Không được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-anh-yeu-em-chu/250933/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.