Bị mẹ chế giễu, Gian Maria lồng lên như bị ong chích. Đức ông đứng bật dậy lao xồng xộc xuống chiếc bục đặt ngai, cơn điên giận đang bám riết khiến Công tước không thể ngồi yên lâu hơn nữa.
“Tiếng hí của một con lừa ư?” Công tước gằn tiếng, đối mặt với Caterina. Rồi ngài cười phá lên sằng sặc. “Đã có lần một chiếc xương hàm lừa đã làm nên điều kì diệu đấy, thưa mẫu thân, và chuyện đó có thể sẽ lặp lại. Hãy kiên nhẫn một chút, và mẹ sẽ được thấy.” Rồi, quay sang đám triều thần đang im thin thít, đức ông cao giọng, “Các ngài nghe thấy cả rồi đấy, thưa các quý ông,” Công tước than, “các ngài bảo ta phải trị tội tên phản nghịch đó ra sao đây?” Công tước dừng lại giây lát để chờ câu trả lời, và ngài càng điên tiết hơn khi chẳng ai lên tiếng. “Chẳng lẽ các ngài không cho ta được lời khuyên nào ư?” ngài hỏi lại với giọng đe dọa.
“Thần không nghĩ rằng,” Lodi cứng cỏi lên tiếng, “đức ông cần bất cứ lời khuyên nào. Đức ông đã kết luận rằng Bá tước Aquila là một kẻ phản nghịch, nhưng từ những gì tất cả chúng ta đều đã được nghe, đức ông đáng lẽ phải thấy rõ Bá tước hoàn toàn vô tội.”
“Ta phải thấy thế ư?” Công tước hỏi lại, đứng sững nhìn chòng chọc vào Fabrizio bằng đôi mắt lạnh ngắt như mắt rắn. “Ngài Lodi, lòng trung thành của ngài đối với ta gần đây có phần hơi chao đảo đấy. Nếu, vì lòng kính Chúa và các vị thánh tử vì đạo, từ trước đến giờ ta luôn chứng tỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-chien-tran-nay-cuong-si/2404585/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.