Lần đầu tiên Tạ Tĩnh Khang nhắc đến tên mình cho Tiểu Bao Bao nghe, cậu mở tròn mắt, vô thức hỏi.
" Người xấu cũng có tên sao ?"
Tạ Tĩnh Khang dở khóc dở cười nhìn cậu, người nào mà không có tên? Chẳng phải là do Bao Bao tự đặt cho hắn cái biệt danh người xấu sao ? Bây giờ còn hỏi như vậy có khác nào so sánh với một đứa nhỏ còn chưa chào đời? Tên chưa đặt đâu?
" Người nào mà không có tên ? Cậu bị ngốc à ?"
" Không được mắng Bao Bao ngốc, người xấu xấu xa"
Tiểu Bao Bao bĩu môi, ấm ức không thôi. Người ta biết người ta ngốc rồi, hà cớ gì còn hung dữ với người ta. Người xấu hung dữ đáng ghét, cậu sẽ nghỉ chơi với người xấu.
Tạ Tĩnh Khang trông thấy Bao Bao có vẻ ấm ức, lại nhận ra mình giở cái thói nóng tính ra quát người ta. Trong lòng có chút hối hận, hắn nhỏ giọng dỗ dành nói lại.
" Lần sau đừng hỏi những điều ngu ngốc nữa. Tôi tên Tạ Tĩnh Khang, nếu như không nhớ thì gọi là Khang Khang"
Tiểu Bao Bao hút một cọng mỳ, nghiêng đầu lặp lại.
" Khang Khang ?"
Mầm Cây cũng học theo.
" Chú người xấu Khang Khang ?"
Như thế cũng xem như là tạm chấp nhận đi ? Dẫu sao hắn vẫn có tên còn hơn bị gọi là người xấu.
" Đúng rồi, giỏi lắm. Lần sau cứ gọi như thế đi"
" Dạaaa"
Một lớn một nhỏ đồng thanh nghe lời, Tạ Tĩnh Khang nghe đến độ tim mềm nhũn. Trái tim khô cứng như đá được hồi sinh, cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-dung-om-con-chay/2406254/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.