Đi về phía mưa, tâm hồn sẽ được gột rửa và thanh thản hơn. Bản chất của sự tồn tại nói lại cho cùng cũng chỉ là sự tương tác lẫn nhau.
Tạm biệt Thu tôi trở về, phố lên đèn rực rỡ, tôi trở về nhà trong tâm trạng phấn chấn hơn một chút. Nếu như mãi mãi có niềm tin về ngày mai mặt trời sẽ mọc thì cuộc sống sẽ tuyệt vời hơn biết bao nhiêu.
Căn nhà vắng lặng, vắng đến ghê người, tôi nhẹ nhàng đi lên phòng, liếc qua cửa phòng bố mẹ, cửa đóng im ỉm, bố mẹ ngủ rồi. Tôi đi vào phòng mình. Chỉ có một chút vắng hơi người mà cảm giác như cả ngàn thế kỷ rồi ấy. Hôm nay không thấy bóng dáng vợ thấy trống vắng quá. Tôi đặt lưng lên giường mà không thể chợp mắt nổi, nhớ vợ nhớ con. Chốc chốc tôi lại thở dài như một ông cụ 90 tuổi sắp gần đất xa trời mà chưa thể hoàn thành nổi tâm nguyện của mình. Ngày mai em về, tôi sẽ nói chuyện với nàng, nếu là vợ chồng, nàng sẽ hiểu cho tôi. Cuộc sống thì đơn giản nhưng chính sự phức tạp của con người làm cho nó trở nên rối hơn bao giờ hết, vì thế nên mọi chuyện cứ nhẹ nhàng và thật tình cảm thì sẽ ổn cả thôi, tôi tin như vậy. Cuối cùng rồi cũng phải ngủ thôi.
Bình minh le lói qua khe rèm cửa không kín, một vệt nắng kéo dài trên nền nhà, tôi mở mắt từ bao giờ nhưng lười biếng không muốn dậy, dỏng tai lắng nghe âm thanh phát ra từ dưới nhà, có tiếng lạch cạch, tôi vui mừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-em-lam-co-dau-cua-anh-nhe/540950/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.