Bây giờ Tích Ngọc đã lên lớp 10, học cùng trường với Thiên Giai và Tĩnh Phong. Đương nhiên là Thiên Giai học lớp 11 và Tĩnh Phong học lớp 12. Càng học cao, áp lực càng nhiều. Nhưng đối với Thiên Giai, ngày nào cũng được ở bên Tĩnh Phong là đã hạnh phúc lắm rồi. Mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo nếu cô không nghe được cuộc nói chuyện của Tĩnh Phong và mẹ anh. Khi ấy là 11h đêm, Tĩnh Phong nghĩ đã ngủ nên mới nhận cuộc gọi từ mẹ, anh biết mẹ anh gọi để thúc anh đi du học. Tĩnh Phong không ở trong phòng nói chuyện nhưng đi ra vườn vì sợ Thiên Giai nghe thấy. Lúc anh đi ngang qua phòng cô và bước xuống cầu thang, Thiên Giai đều biết, bởi vì lúc đó cô chưa ngủ. Chờ anh mở cửa đi ra vườn, cô cũng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ban công, đứng ở một góc khuất không cho anh thấy. Cô nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện như sau:
- Mẹ à, con không đi cũng được mà.
-…..
- Chẳng phải anh hai đang ở bên đó hay sao?
-…..
- Một người đủ rồi mẹ, không lẽ mẹ muốn cả ba đứa cũng đi du học sao?
-…..
- Nhưng bây giờ con đang cuối cấp, mẹ phải để cho con học hết chứ. Hơn nữa Ngọc cũng chỉ mới lớp 10.
-…..
- Thời điểm này tốt, mẹ đã xin học bổng rồi? Mẹ, sao mẹ không nói cho con.?
-….
- Mẹ cho con thời gian suy nghĩ, con cúp máy đây. – Tĩnh Phong cúp máy, mệt mỏi nằm xuống cỏ. Thiên Giai sau khi nghe xong cuộc đối thoại đó thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-gio-bao-gio-anh-moi-tro-ve/2406506/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.