“Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi
Mây vô tình, mây mãi vẫn bay
Trăng vô tình, trăng đùa với gió
Người vô tình, sao hiểu thấu lòng tôi …”
Nó và Rick giật mk, ngước ánh mắt lên người trước mặt, bỗng trái tim của nó đau nhói, người khẽ run run. Rick thấy vậy vội nắm vào bàn tay nó, cậu muốn sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nó. Như tiếp đc hơi ấm từ Rick, nó đã ổn định lại hơn. Nhưng khi Kun nói:
-Dạ cô, em về chỗ ạ_Kun nở một nụ cười khiến ối em trong lớp chết mê chết mệt nhưng nụ cười đó đối với ai đó chỉ là 1 sự giả tạo, mỉm cười chua xót.
Kun đi xuống chỗ nó, định ngồi gần nó nhưng lại thấy Rick
-Ô, bạn mới_Kun cố ý nói_Mk ngồi đây đc ko?_Mắt Kun nói nhưng vẫn dán mắt vào nó, nở nụ cười đểu
-Không_Rick lạnh như băng đáp
-Sao vậy_Kun
-Có người ngồi rồi_Rick
Kun lúc này mới giả vờ ngước mắt sang nhìn nó
-A, Bảo Anh lâu ngày mới gặp lại_Kun ko còn gì đểu hơn
Nó ko nhìn vào Kun, bàn tay run lên, Rick càng lắm chặt tay nó. Nó bây giờ thì cảm thấy bình tĩnh lại, quay sang Rick khuôn mặt ko chút cảm xúc
-Chào, lâu ngày mới gặp_thoát khỏi bàn tay của Rick, nó bỏ tay ra bắt tay Kun như bình thường khiến ai đó cũng ko khỏi ngỡ ngàng
-Em khác quá rồi đấy_Kun
-Đúng, ko còn như trước nữa_nó nói. Mọi người cứ tưởng nó nói bt thôi nhưng ít ai biết đc rằng ẩn sâu trong câu nói đó chính là khẩu lệnh bắt đầu một trò chơi lý thú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nay-ngoc-vi-sao-toi-lai-yeu-em-nhieu-den-the/450523/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.