Hắn sau khi dẫn Phong vào trung tâm mua đồ rồi nhanh chóng cho xe chạy đến khu công viên giải trí.
-Hey! Ở đây nè-Nó vẫy tay khi thấy bóng dáng hắn.
Hắn và 2 người kia vội chạy tới.
-Là anh/cô-Nhật Luân và Phương Nguyên cùng đồng thanh.
-Hai người quen biết nhau sao?-nó ngạc nhiên.
-Thì là có...-Phương Nguyên định nói nhưng đã bị Nhật Luân dùng tay bịt miệng và kéo đi chỗ khác. Anh chỉ quay lại cười xòa với nó.
-Cô điên à? Cô định nói mọi chuyện ra ư?-Nhật Luân nói nhỏ vào tai Phương Nguyên.
-Thì sao chứ?-Phương Nguyên vênh mặt.
-Cô...coi như tôi xin cô...đừng nói ra chuyện mất mặt đó mà-Nhật Luân biết nói không lại liền hạ mình.
-Tôi làm như thế thì có lợi gì chứ?-Phương Nguyên là đang muốn ép Nhật Luân vào thế bí.
-Cô muốn tôi làm gì cũng được...chỉ xin cô đừng nói ra mà...-Nhật Luân hết cách đành nhượng bộ.
-Là anh nói đó, không được nuốt lời-Phương Nguyên mừng thầm đưa ngón tay ra-Ngoắc tay đi tôi mới tin.
Nhật Luân miễn cưỡng ngoắc tay. "Đồ trẻ con".
Khi thấy hai người họ quay trở lại thì nó liền hỏi ngay:
-Hai người nói chuyện gì vậy? Hai người quen biết nhau từ trước phải không?
-Ưm...à...ờ...à, gặp qua một lần ở...ở, à ở trung tâm mua sắm, phải rồi trung tâm mua sắm đó-Nhật Luân ấp úng nói. Điều này khiến nó hơi nghi ngờ.
-Thật chứ?-Nó cố ý dò xét thái độ của anh.
-Đúng vậy, chúng tớ chỉ vô tình gặp nhau một lần đó thôi-Phương Nguyên vội nhảy vào giải thích hộ.
-Ừm-Bây giờ nó mới chịu tin.
Có phải các bạn đang thắc mắc chuyện bí mật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ne-quay-em-la-cua-anh/121616/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.