Nghe tiếng chuông cửa, Hứa Khuynh Quyết thức giấc. Anh mở mắt, vẫn là màu đen vô tận. Anh thấy hai thái dương đau nhức. Chắc tại hôm qua từ phòng tranh trở về nhà, anh bị trúng gió.
“Khuynh Quyết.”
Mở cửa, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Khuynh Quyết lùi về phía sau một bước, nhường đường cho người ấy đi vào.
Hứa Quân Văn bước vào phòng, nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“Hai tuần nữa là lễ đính hôn của tôi, hy vọng cậu sẽ đến.”
Hứa Khuynh Quyết dựa vào tường, lắc đầu.
“Tôi tưởng lần trước đã nói rõ với Dụ Cẩn Quỳnh rồi chứ.” Sống lưng lạnh buốt, bàn tay nắm chặt lại.
“Tôi biết.” Hứa Quân Văn đứng thẳng, giọng điệu chậm rãi và kiên quyết.
“Đừng quên, cậu là con thứ nhà họ Hứa. Tôi đính hôn, cậu phải tham dự. Đó là nguyên tắc, cũng là mong muốn của bố mẹ.”
Hứa Khuynh Quyết lắng tai nghe, không phản ứng gì. Bờ môi hơi cong lên như giễu cợt. Anh cũng không nhớ lần cuối cùng nghe người ta nói đến uy quyền của nhà họ Hứa là từ bao giờ. Anh còn tưởng, mình đã sớm bị họ tước bỏ cái mác thành viên của gia tộc.
“Còn nữa…” Giọng Hứa Quân Văn trầm xuống.
“Hôm đó cậu làm Cẩn Quỳnh khóc.”
Đôi mày hơi chau lại, Hứa Khuynh Quyết hờ hững hỏi:
“Anh bận tâm đến điều đó sao?”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Giọng nói của Hứa Quân Văn không hề biểu thị chút cảm xúc nào.
Một câu trả lời không ngoài dự đoán! Hứa Khuynh Quyết im lặng hồi lâu, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/net-cuoi-noi-ay/406703/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.