Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, bất lực thở dài:
“Anh chỉ tức vì em học lớp 12 rồi mà không chịu chuyên tâm học hành.”
Thấy tôi không đáp, cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi,
“Thôi nào, đừng giận nữa, được không?”
Lại còn bật cười nhẹ:
“Ngốc ạ.”
Cậu ấy luôn như thế, sau mỗi lần làm tôi tổn thương lại quay sang nhẹ nhàng dỗ dành một câu.
Còn tôi, đúng là quá khờ… cứ lặp đi lặp lại tha thứ cho cậu ấy.
Tự lừa mình rằng: cậu ấy thật ra cũng thích mình.
Vì cậu ấy dịu dàng với tôi, vì cậu ấy hay làm những việc nhỏ tưởng như rất chu đáo.
Thấy tôi vẫn im lặng, Thẩm Dực lại vuốt tóc tôi, giọng cưng chiều:
“Em nói xem, sau này con chúng ta có ngốc như em không?”
Kiếp trước, cậu ấy cũng từng nói câu này.
Lúc đó tôi cảm động vô cùng, cứ nghĩ rằng cậu ấy thật sự từng nghĩ đến tương lai với tôi.
Nào ngờ...
Hôm đó là lúc cậu ấy cùng Hứa Tinh nhận giải, có thầy giáo trêu đùa rằng:
“Hai đứa này mà sau này đến với nhau, con sinh ra chắc chắn thông minh cực kỳ.”
Cậu ấy chưa từng nghĩ đến chuyện cưới tôi, sinh con với tôi.
Cậu ấy chỉ lo, nếu ở bên tôi… sẽ làm gen đời sau bị “dốt lây”.
Tôi nở một nụ cười nhạt, nhìn cậu ấy:
“Anh yên tâm, sau này sẽ không có đứa trẻ nào cả.”
Thẩm Dực thở ra một hơi, nhíu mày:
“Lâm Nguyệt Dã, anh cũng rất bận, không có thời gian dỗ em với mấy cơn giận vô lý đâu.”
Tôi cười bình thản:
“Sau này sẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-cau-con-o-day/2751554/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.