Tiểu Dương vốn không phải người hay nói, nhưng nhắc đến hoa hoa cỏ cỏ lại hào hứng vô cùng.
An Lai ngồi xuống một tảng đá cạnh cây hồng bị cắt trụi tán gẫu với cậu ta.
Giờ cô mới biết tên đầy đủ của cậu là Dương Ngôn, tốt nghiệp đại học chính quy ngành làm vườn chuyên nghiệp.
“Vậy ra anh cũng có bằng đại học, cần gì chạy đến đây làm việc chứ? Tìm một công việc ở ngoài chẳng phải tốt hơn nơi này sao?” An Lai không ngờ chàng trai da đen này lại là một cử nhân đại học.
Dương Ngôn sửng sốt nhìn cô: “Sao phu nhân có thể nghĩ như vậy chứ, ở đây rất tốt, tiên sinh rất hào phóng, tiền lương của tôi so với những bạn học vừa tốt nghiệp coi như là trên mức trung bình rồi.
Hơn nữa còn bao ăn bao ở, không có chỗ nào cần xài tiền, tiền lương mỗi tháng để đó vẫn chưa động đến.
Công việc cũng ổn định, hàng năm đều có dịp tăng lương, chỉ cần không mắc phải sai lầm lớn gì là được.”
“Nhưng mà…” Nhưng mà dù sao cũng là làm người giúp việc cho người ta, lời này An Lai không biết phải nói thế nào mới không động đến tự tôn của cậu ta.
Dương Ngôn hình như hiểu ra An Lai muốn nói gì, “Loại trai nghèo đến từ vùng quê nhỏ, lại không có bối cảnh như tôi thì đi đến đâu chẳng phải là làm công cho người ta.
Ở đây, chẳng những kiếm được nhiều, được làm công việc chuyên nghiệp hợp khẩu vị tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Với lại một mình tôi hoàn toàn có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-co-duyen-song-lai/2071631/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.