Một tháng sau.
Tin tức từ Lệ tướng phủ truyền tới, Lệ Diêu hiện đang bị nhốt ở trong phủ.
Nàng biết, nơi đó tường đồng vách sắt, bắt y đi, chính vì ép nàng chủ động lộ diện.
Ban đêm là thời điểm có thể ẩn nấp hành động.
Nàng đơn thương độc mã, một mình tới trước Lệ phủ.
Tối nay, tất cả đều sẽ kết thúc. Sau mười năm thống khổ, nàng muốn tự tay kết thúc bi kịch của cuộc đời này.
Cửa son từ bên trong mở ra, ám vệ xông tới. Binh tới nước chặn, một mình nàng vọt vào trong.
Năm đó, kẻ có dã tâm nhất chính là Lệ Minh, chặt đầu mẫu hoàng cũng là bà ta.
Máu tươi nhuộm đỏ cả sân, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
"Mộc - Thích - Linh!" Một âm thanh xuyên qua không khí, xuyên qua máu me, xuyên qua tai nàng.
Lệ Diêu vô cùng hoàn chỉnh đứng ở thầm đá, đáy mắt tràn ngập oán hận.
Không, không, không.
Bất cứ ai cũng có thể hận nàng.
Chỉ có y là không thể! Mộc Thích Linh phóng tới, muốn duỗi tay che đôi mắt đó, nhưng đột nhiên, bụng nhỏ truyền đến đau đớn.
Nàng mở to hai mắt, cúi đầu nhìn, ngã về phía hắn.
Cả hai cùng ngã xuống đất.
Một tay nàng sờ bụng.
Một thanh chủy thủ đang cắm ở đó.
Là tín vật hứa hẹn sau đêm mây mưa kia.
"Hài tử, không còn nữa." Mộc Thích Linh thở hổn hển.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, được như ý nguyện thấy ánh mắt không thể tin tưởng. Nhắc đến, trong quá khứ, khi nàng muốn thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu của y, y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-co-the-khong-yeu-chang/293243/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.