Mở cánh cửa phòng Ý Như ra , Vương Nguyên chầm chậm bước vào , đóng cửa lại
Căn phòng đóng kín cửa sổ , kéo rèm kít mít , không sáng lắm . Đối diện với căn phòng tĩnh lặng , cảm giác cô đơn lạnh lẽo nhanh chóng xâm chiếm lấy tâm khảm anh . Ý chí mạnh mẽ anh cố gắng chống đỡ , rất nhanh bị sụp đổ
Anh đi tới kéo rèm lên , mở cửa sổ ra . Ánh sáng chiều đông cùng cơn gió lạnh lập tức ùa vào , táp vào mặt anh rát rát . Nhưng anh chẳng cảm thấy lạnh tí nào , cái lạnh này làm sao có thể sánh bằng cái lạnh trong tim anh
Ngước đôi mắt u sầu lên trời cao , anh thở dài não nề
"Ý Như , rốt cuộc em đang ở đâu ? Anh nhớ em nhiều lắm "
Nhớ đến điên dại
Anh và Thẩm Hữu Kỳ đã cho người lục tung mọi ngóc ngách Thượng Hải lên , thậm chị đã tới các vùng lân cận tìm kiếm vẫn không tìm ra được chút manh mối nào
Mọi thứ đều như đang đến ngõ cụt , giãy dụa , thất vọng
Anh chưa bao giờ tin cô đã chết , anh tin cô còn sống . Nhưng chậm một ngày chưa tìm thấy cô là một ngày anh thêm bất an , lo lắng
Lại thở dài , anh xoay người , vào phòng tắm lấy chậu nước lới khăn lau , bước tới bàn học , lau sạch từng món đồ của trong phòng của cô . Không ngày nào , anh không vào phòng cô lau dọn , ngắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-con-co-ngay-mai-tieu-vy/1365001/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.