Mỗi người trong chúng ta đều có trong tim một ngăn trống rỗng; tôi đã xây tường bưng kín nó, nhưng nó vẫn không biến mất.
Gustave FLAUBERT
- Đồ khốn kiếp!
Sôi sục bởi cơn tức giận, Martin khó khăn lắm mới theo được chiếc mô tô của Archibald. Ở Paris, anh có đèn hiệu và bộ đàm để báo hiệu cho đồng nghiệp, song ở đây anh cảm thấy mình đơn độc và trắng tay.
Được chế tạo từ nhôm, crôm và thép, chiếc xe đua len lỏi giữa biển ô tô. Phía bên kia đường, xe cộ chạy ì ạch, đuôi bám đuôi, nhưng bên này đường, hướng vào thành phố, giao thông suôn sẻ hơn và Archibald tuân thủ biển báo hạn chế tốc độ. Hắn không muốn bị cảnh sát tuần tra hoặc cảnh sát thuộc Đội Kiểm soát Đường cao tốc California phát hiện, cũng chẳng muốn đe dọa tính mạng con gái hắn khi cô không hề đội mũ bảo hiểm.
Martin vẫn không biết phải hiểu cảnh tượng anh vừa chứng kiến như thế nào. Đây có phải là lần đầu tiên Gabrielle và Archibald gặp nhau? Cô gái có biết sự thật về cha mình không?
Đi hết cầu, chiếc xe băng qua khu rừng Presidio rồi tiếp tục chạy dọc bến tàu. Mặt trời sắp lặn ánh lên những tia sáng rực rỡ trên bầu trời khiến khách du lịch chụp ảnh lia lịa để làm thiệp, nhưng với Martin, hoàng hôn xuống khiến việc bám theo chiếc mô tô càng trở nên khó khăn hơn.
Trên ngọn đồi Russian Hill, anh đã để mất bóng dáng vạm vỡ, cơ bắp của chiếc Yamaha rồi lại bắt thấy nó rõ hơn, sau đó vài phút, ở lối vào khu phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-doi-anh-vang-em/561611/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.