Triệu Chấn Đào rất ít khi ở nhà, Thuấn Nhân nhiều lắm thì một tháng cũng chỉ được gặp anh ta có hai, ba lần.
Ngoài lý do thường xuyên đi công tác ra, lý do chủ yếu là anh ta về nhà quá muộn, thường là một, hai giờ sáng trong tình trạng say khướt mướt, đập cửa ầm ầm, bấm chuông inh ỏi. Nửa năm đầu mới kết hôn, Thuấn Nhân hầu như ngày nào cũng phải đợi cửa, người mềm như bún, Thuấn Nhân phải dìu anh ta lên giường, lau người sạch sẽ, đắp chăn cho anh ta, sau đó đi giặt bộ quần áo, tất nhàu nhĩ như mớ giẻ lau, áo khoác ngoài phải dùng máy hút bụi hút những bụi bẩn, gấp lại gọn gàng rồi mới đưa đến tiệm giặt là.
Dần dần, Thuấn Nhân càng cảm thấy mệt mỏi, tòa soạn cách nhà hơi xa, lại không có xe, ngồi tàu điện ngầm rồi lại chuyển một chuyến xe buýt, sáng sớm tinh mơ đã phải dậy, đêm đến bị Triệu Chấn Đào giày vò thể xác, một đêm cũng chỉ ngủ được có ba, bốn tiếng. Bởi vậy, hễ Triệu Chấn Đào đi công tác xa thì Thuấn Nhân cảm thấy mình được nghỉ ngơi.
Triệu Chấn Đào cũng không yêu thương Tiểu Bác như Thuấn Nhân tưởng tượng, thậm chí anh ta còn ghen tị với tình cảm mà bà Triệu và Thuấn Nhân dành cho thằng bé.
Triệu Chấn Đào thấy Tiểu Bác có quá nhiều đồ chơi thì cũng không vui, anh ta cho rằng không cần thiết phải chiều chuộng nó như thế. Thái độ của anh ta không thể coi là cách giáo dục nghiêm khắc của người cha, bởi anh ta đã từng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-duoc-yeu-nhu-the/338003/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.