Từ đầu chí cuối tôi nhìn Phàn Vũ ôm Đông Đông khóc, lỗ mũi tôi ê ẩm. Cúi người, lấy tay nắm lấy bả vai em đang run rẩy, em khóc lên càng giống như một đứa bé hơn, không kìm nén, không cố kị bất cứ điều gì.
Tôi không biết em nhìn Đông Đông có khôi phục lại phần kí ức gì đó không.
Cuối cùng, em chỉ còn lại tiếng thút thít, em chỉ biết ôm Đông Đông, nước mắt vẫn tỉ tê rơi xuống.
Tôi ngồi xuống, bảo em ”Phàn Vũ, khóc mệt chưa?”
Em ngước mắt nhìn tôi.
”Tôi đói rồi. Em có đói không?”
”Triển Huy.” Phàn Vũ kêu tôi, thần kinh tôi lại một lần nữa căng thẳng. Tiếng xưng hô này thì ra đã chạm tới từng sợi thần kinh của tôi, gom nó lại thành một nắm.
”Em đừng khóc nữa… Sao lại thích khóc như vậy chứ?”
Phàn Vũ ngẩn người, vốn là nước mắt nên từ từ ngừng lại lại ào ạt chảy ra.
”Ngoan ngoan,” Tôi kéo em lại, hôn lên tóc em, ôm chặt em trong ngực, ”Không sao rồi.”
Tôi hi vọng em giống như con nít thật sự, sau đêm nay, sau những giọt nước mắt này, tất cả những thứ không vui, những điều tăm tối cũng sẽ quên hết.
Đến phòng bếp tôi định úp mì ăn nóng, bỗng nhiên em nói ”Để em nấu.”
Tôi tránh ra, đem túi mì đưa cho em, em thuần thục nấu. Nhìn hai con mắt sưng như quả đào, tôi thấy hơi xót, em đang thả gia vị vào nồi, quay đầu hỏi tôi ”Triển Huy, anh có cần thêm giấm không?”
”Em thích bỏ giấm vào à?”
”Vâng.” Phàn Vũ gật đầu một cái.
”Thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-em-khoc/2313909/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.