“Lục Trân Trân, cô đang làm gì? Buông cô ta ra!”
Ngay lúc cô đang bóp cổ Thành Ân Nhi, cửa phòng bệnh bị đạp tung, Lệ Nam Thời đứng ở cửa vẻ mặt âm u.
Lục Trân Trân ngây người ra một chút, Thành Ân Nhi được thở dốc liền vội vàng kêu lớn, “Nam Thời, cô ta muốn giết em, mau cứu em!”
Đôi mắt Lệ Nam Thời càng trở nên sâu thẳm hơn, anh quát lớn, “Lục Trân Trân, buông cô ta ra!”
“Anh đến đúng lúc lắm, em có một ý hay anh muốn nghe không?” Lục Trân Trân chậm rãi nói, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh, “Con của em ở thế giới khác một mình quá cô đơn, em định gửi một người bạn sang bầu bạn với nó.”
Lệ Nam Thời nhìn theo ánh mắt của Lục Trân Trân hướng về bụng Thành Ân Nhi, da đầu anh tê dại.
“Cô dừng tay ngay!” Lệ Nam Thời hoảng hốt, “Đứa con hoang đó chết không đáng tiếc, Lục Trân Trân cô đừng làm bậy. Nếu dám động vào một sợi lông của Ân Nhi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Lục Trân Trân cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo thê lương, “Xin hỏi bây giờ anh có tha cho em sao?”
Đối với lời đe dọa của anh, cô đã sớm không còn sợ hãi nữa rồi.
Bảo bối, mẹ sẽ báo thù cho con!
Lục Trân Trân nhìn ánh mắt kinh hoàng của Thành Ân Nhi, có một thoáng chần chừ. Cũng chính trong khoảnh khắc chần chừ đó, Lệ Nam Thời lao tới với tốc độ cực nhanh, một tay kéo cô ra đẩy ngã xuống đất.
Lưng Lục Trân Trân va mạnh vào góc bàn, đau đến mức cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-em-thuc-su-khong-yeu-anh/2761873/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.