Lúc Mạc Y Phàm đến rước Nhược Hy đi ăn,anh cảm nhận cô là lạ..Nhưng không vạch trần..
Chỉ khi đến tối hai người nằm lên giường,nghe tiếng thở dài khe khẽ của cô..Anh ôm cô vào lòng,cưng chiều hôn lên đỉnh đầu của vợ..
Nhược Hy nũng nịu rút trong lòng anh..
Bàn tay dày rộng vuốt vuốt lưng cô,giọng trầm thấp êm ả trong đêm..
- " Có gì muốn nói với anh không..?"
Nhược Hy ngẩng mặt nhìn anh,thì ra anh cảm nhân được..
- " Anh nhìn ra?"
Anh nhìn ra em không vui,nhìn ra em cất giữ một mớ bồng bông khó nói..
Không vừa lòng cắn nhẹ lên má cô một cái..
Chỉ là nhột nhột không quá đau,Nhược Hy phì cười..
Y Phàm nâng người cô lên, hôn lên môi cô..
- " Nói anh nghe, chuyện gì thế em..?"
Hơi thở quấn quýt, ánh mắt say đắm..
Nhược Hy thở dài níu áo anh..
- " Hôm nay em gặp mẹ anh.."
Vừa nói xong,cô liền nhạy bén phát hiện ánh mắt thẫm xuống..
Anh cũng không hỏi nội dung hai người nói với nhau là gì,dường như biết rất rõ..
Anh xoa vành tai cô dặn dò..
- " Đừng quan tâm những gì bà nói, anh bảo đảm với em sẽ không ai có quyền chia cắt chúng ta một lần nào nữa.."
Nhược Hy gật đầu lại nói..
- " Em chỉ sợ anh phiền lòng.."
Đứng cửa giữa anh sẽ khó xử mà thôi!
Mạc Y Phàm lật người đè cô nằm dưới, cắn cắn môi cô..
- " Đời này anh chỉ sợ mất em.."
Còn những nỗi sợ khác anh có thể xử lý được,chỉ sợ mất em.
Nỗi sợ đau đến tận cùng của cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-khong-la-anh/2459621/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.