Lại vẫn là Xuân Thiên tới đón tôi!
Sao lúc nào anh cũng biết em sẽ quay lại vào lúc mấy giờ? Anh cười hi hinói: Là Chương Tiểu Bồ nói cho anh, vì vậy, anh xin nghỉ, sau đó tới đón em, ra đây anh xem, có mang thứ gì ngon ngon cho anh không?
Vô duyên. Tôi mắng anh: Chỉ nghĩ đến ăn, anh cứ ăn cho tới khi tròn như quả dưa đi.
Cũng may là anh đến đón tôi, nếu không làm sao tôi có thể mang được đống túi to túi nhỏ này về trường, mẹ mua cho tôi rất nhiều hải sản, miệng thìnói không có, nhưng thật ra, đúng là có đồ ăn ngon cho Xuân Thiên.
Ai bảo tôi đi ăn bánh chẻo của nhà anh chứ?
Trên đường đi anh báo cáo lại với tôi: Hơn mười ngày em vắng mặt, ChươngTiểu Bồ tới Thượng Hải, không biết vì sao hai người đó cãi nhau một trận trời rung đất chuyển, trong lúc tức giận Chương Tiểu Bồ quay về BắcKinh, sau đó Chương Tiểu Bồ tuyên bố tuyệt thực, luôn miệng kêu khôngmuốn sống nữa, anh khuyên nhiều rồi nhưng không nghe, em thử khuyên xemsao.
Trong lòng tôi cảm thấy nhói đau, tại sao tình yêu của họ có vấn đề lại muốn tìm tôi? Lẽ nào còn nghĩ tôi vẫn chưa đủ đau đớn haysao? Chương Tiểu Bồ, cô ấy biết rõ bông hoa bí mật cất giấu trong lòngtôi, cô ấy biết rõ Thẩm Gia Bạch có ý nghĩa như thế nào với tôi. Nhữnglá thư đó, cũng đủ để chứng minh tôi yêu anh biết bao nhiêu.
Đếncuối cùng tôi vẫn là cái kén không thể hóa thành bươm bướm, tự mình ômlấy cái vỏ bọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-mua-ha-ay-em-khong-gap-anh/225993/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.