Về đến nhà, tin đầu tiên mà chúng tôi nhận được chính là thành tích của mình!
Anh trai tôi nói: Được đấy, Âu Dương Tịch Hạ, đứng thứ hai toàn trường, thế này thì có thể tùy ý chọn trường rồi.
Chương Tiểu Bồ thi cũng không tồi, xếp thứ mười bảy, cô ấy không thể lựa chọnđại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa, nhưng những trường trọng điểm khác thìkhông vấn đề gì, sau khi biết được kết quả thi, Chương Tiểu Bồ rất vui,cô ấy nói: Mình sẽ vào đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh học tiếng Nhật.
Giờ lựa chọn của tôi lại trở thành vấn đề.
Anh trai nhất định muốn tôi vào đại học Bắc Kinh, hoặc đại học Phúc Đánđiểm số của tôi cũng vẫn đáp ứng được. Nếu không có Thẩm Gia Bạch, nếukhông có những lá thư, tôi nghĩ, chắc tôi một giây cũng không cần phảido dự mà đăng kí ngay vào trường đại học hàng đầu này.
Đến tôicũng không ngờ là mình lại thi tốt như thế. Xem ra, thi thôi cũng giốngnhư đánh bạc, bình thường thành tích học tập của tôi ở trường xếp thứmười mấy, không ngờ, thi đại học lại có được thành tích vượt trội nhưthế.
Thực ra, việc đầu tiên khi tôi về đến nhà là chạy ra xem hòm thư, bên trong vẫn trống rỗng. Sự thất vọng lúc đó lớn hơn tất cả mọiniềm vui khiến tôi trở nên khó chịu.
Thẩm Gia Bạch, tại sao anh lại không có tin tức gì?
Tôi có cảm giác anh đã biết tôi là kẻ giả mạo, anh rất giận, đương nhiên sẽ không thèm để ý tới tôi nữa.
Tôi không biết anh thi được bao nhiêu điểm, chắc thành tích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-mua-ha-ay-em-khong-gap-anh/226015/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.