Bệnh viện Tổng quát khu vực Tây Tạng thuộc Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
"Bác sĩ! Bác sĩ!" Trong phòng bệnh, một người đàn ông sau khi bấm chuông vội vã chạy ra cửa: "Anh ấy động! Có thể đã tỉnh rồi!"
Bác sĩ và hộ lý vội vã nối đuôi nhau mà chạy, sau một hồi kiểm tra: "Cậu ta đã tỉnh táo là đã không sao rồi, yên tâm."
"Cám ơn bác sĩ."
Đường Tranh ngồi ở bên giường, ngực kịch liệt phập phồng: "Anh Ngôn, anh Ngôn, không sao chứ? Anh Ngôn?"
Ngôn Hành Chi chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt hình ảnh dần rõ ràng: "Đường Tranh."
"Tôi! Là tôi!"
"Cô ấy đâu!" Ngôn Hành Chi hơi nâng mắt, thanh âm có chút nhàn nhạt, cơ hồ mắt anh hiện tại kịch liệt rung động.
Người mà anh đang nhắc đến Đường Tranh lập tức có phản ứng, lập tức nói: "Anh Ngôn yên tâm! Sầm Ninh không có việc gì, cô ấy ở phòng bên cạnh."
Nghe vậy Ngôn Hành Chi nhíu mày, Đường Tranh lập tức giải thích: "Trên người em ấy bị chấn thương ngoài da, nhưng cô ấy bị sốc vì vụ nổ, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, thân thể có chút thương tích mà thôi."
Ngôn Hành Chi đưa tay đè xuống bụng, giãy giụa muốn đứng dậy: "Như vậy mà còn nói không có việc gì...."
"Cậu không thể đứng lên, cậu không được đứng lên." Đường Tranh và đồng đội bên cạnh đè người anh lại.
Trên trán Ngôn Hành Chi nổi gân xanh: "Tôi đi xem cô ấy."
"Anh Ngôn, cô gái kia thật sự không có việc gì." Một đồng đội ở bên cạnh nói: "Anh đã nằm đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-nhu-anh-trang-khong-om-lay-em/2372028/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.