“Lập tức nhập viện!” Bác sĩ là một cô khoảng ngoài 50 tuổi, rất nóng tính, cầm bút viết roạt roạt, sau đó ném đơn thuốc vừa viết cho Mộng Hàn, “Đi xuống tầng 1 làm thủ tục nộp viện phí, cô ấy cần truyền dịch.”
Mộng Hàn không nói gì với Uyển Uyển, mà đứng dậy, đi ra bên ngoài, dường như cũng rất lo lắng.
Tôi nhìn thấy tình hình đó, không khỏi có chút tức giận, cô Uyển Uyển này dù cho có ốm thật nhưng cũng không thể bất lịch sự vậy chứ, phiền tôi không sao, Mộng Hàn chẳng liên quan gì đến cô ta, lại thay cô ta đi nộp viện phí, vậy mà ngay cả một từ cảm ơn cô ấy cũng không nói. Lẽ nào cô ta thấy mình là mỹ nhân nên đàn ông khắp thiên hạ phục vụ cô ta là điều đương nhiên sao?
Thấy chồng mình bị uất ức nửa đêm phải chạy đi chạy lại vì cô gái không quen biết này, trong lòng tôi có chút khó chịu.
“Đồng Đồng, bụng còn đau không?” Trong tay Mộng Hàn cầm đơn thuốc, thấy tôi đứng ở cửa, đi ra kéo tay tôi hỏi.
“Không sao.” Tôi nhìn Uyển Uyển, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào cánh tay Mộng Hàn đang kéo tôi. Trực giác của phụ nữ rất mẫn cảm, tôi cảm thấy cô ấy e là đang đố kỵ.
Cô ấy bị bạn trai bỏ rơi, còn tôi lại có một người đàn ông xuất sắc như vậy ở bên cạnh, cô ấy đố kỵ cũng là điều đương nhiên.
“Mộng Hàn, anh đi nộp viện phí đi, em ở đây cùng cô ấy, dù sao trời cũng sắp sáng rồi, anh về nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-nhu-anh-yeu-em/1927082/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.