Trên cánh đồng yên tĩnh, đoàn tàu hỏa xình xịch chuyển bánh dưới ánh mặt trời chói chang. Dãy núi phía xa xa ẩn hiện nhấp nhô, khu rừng rậm ngút ngàn.
Hứa Hủ tựa vào vách tàu, nói chuyện điện thoại với Hứa Tuyển: “... Sáng sớm ngày mai sẽ đến thành phố Lâm. Anh không cần đi đón em, em về cục báo cáo tình hình trước. Không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.”
“Khoan đã, tình hình của em thế nào? Không bị thương đấy chứ? Có thích ứng với khí hậu bên đó không?”
Hứa Hủ đáp: “Về rồi nói chuyện sau.” Cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn mười phút nữa là đi vào khu vực vùng núi không có tín hiệu. Bây giờ em phải gọi cho Quý Bạch đây.” Nói xong, cô cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Ở đầu bên kia, Hứa Tuyển vẫn cầm máy di động, trong lòng thầm nghĩ: Mười phút sau mới hết tín hiệu, trong khi con bé gọi cho mình có hai phút.
***
Lúc điện thoại báo hiệu cuộc gọi đến, Quý Bạch và mấy người đồng nghiệp đang ngồi trên xe cảnh sát ăn cơm hộp. Bây giờ là giữa trưa, thành phố đông đúc nóng như lò lửa. Bận rộn suốt buổi sáng, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, bọn họ cắm mặt lùa từng miếng cơm lớn.
Quý Bạch một tay cầm hộp cơm, một tay cầm máy di động. Anh không nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình: “Xin chào, tôi là Quý Bạch, nói đi!”
Nghe giọng nói trầm thấp dày dặn của anh, trong lòng Hứa Hủ vô cùng dễ chịu: “Là em.”
Khóe miệng Quý Bạch bất giác cong lên: “Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-oc-sen-co-tinh-yeu/107948/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.