Ngày nghỉ phép thứ nhất.
Trời đêm mát mẻ, ánh sao lung linh. Quý Bạch thư thái ngồi ở ban công nhà mình, thưởng thức nước trà mới pha thơm ngát, anh rút điện thoại gọi cho Triệu Hàn.
“Sếp, có việc à?” Nhận được điện thoại của Quý Bạch, Triệu Hàn theo thói quen nghiêm túc chờ đợi.
Quý Bạch: “Chẳng có việc gì, hai ngày nghỉ này muốn cùng chú ăn bữa cơm.”
“Vâng.” Ngữ khí Triệu Hàn nhẹ nhõm hẳn: “Ngày mai được không ạ?”
Quý Bạch: “... Ngày kia thì sao?”
“Ngày kia buổi tối em mới rảnh. Buổi sáng, Hứa Hủ hẹn em đi tập bắn, sau đó cùng cô ấy ăn trưa.”
Khóe miệng Quý Bạch hơi cong lên: “Không được rồi, buổi tối tôi có việc.”
“Vậy...”
“Thế thì buổi trưa đi, thêm Hứa Hủ cũng không sao.” Quý Bạch nói rất tùy ý: “Tới lúc đó tôi sẽ lái xe đến phòng tập bắn đón hai người.”
“Được ạ!” Triệu Hàn trả lời vô tư.
Quý Bạch lập tức chuyển đề tài: “Đúng rồi, tôi còn chưa gặp bạn gái của chú, nếu cô bé đó rảnh thì hẹn luôn đến đó, tôi mời hai người ăn cơm.”
Triệu Hàn: “Hả?... Hì hì... Được ạ.”
Quý Bạch đột nhiên bật cười: “Cám ơn người anh em, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hàn vẫn chưa có phản ứng. Sếp cám ơn mình làm gì nhỉ? Sếp đúng là bận rộn đến mức đầu óc lú lẫn rồi.
***
Ông mai là một cầu nối giao tiếp, mà chức năng của cầu nối thường là song phương.
Lúc này, Triệu Hàn không hề hay biết, ở trong lòng Hứa Hủ, anh cũng có ý nghĩa chiến lược chưa từng thấy.
Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-oc-sen-co-tinh-yeu/107964/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.