Lê Khê gặp lại Kha Văn Hằng rất tự nhiên, tựa như khoảng thời gian mấy năm qua chưa bao giờ là cái hố ngăn cách giữa hai người, họ vẫn là họ của trước đây, chưa ai từng thay đổi. Anh chưa từng xuất ngoại, cô chưa từng lập gia đình, cả hai vẫn là một đôi tình nhân bước đi dưới bóng mát trong vườn trường.
Anh đứng dưới công ty của cô, nhìn cô đi từng bước đến bên mình.
Cô mỉm cười chào anh, “Tình cờ thật.”
Anh cũng cười, “Không tình cờ, anh đang đợi em.”
Đúng vậy, anh vẫn chờ ở đây, chờ ‘bé ngốc’ của anh, anh muốn biết ‘bé ngốc’ của anh có ổn không, có vui vẻ không, anh hy vọng nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười của cô. Anh sợ cô không vui vẻ, báo chí toàn viết bài về quan hệ của Hướng Đình và Tỉnh Lan mờ ám như thế nào, anh lo ‘bé ngốc’ của anh khó chịu trong lòng, anh sợ cô không ổn. Giây phút nào anh cũng tâm niệm lo lắng cho cô.
Mà lúc này đây cô đã xuất hiện bên cạnh anh, chân thật như vậy, không hề là ảo ảnh, cũng không còn là tưởng tượng.
Cô nhìn anh, nhìn gương mặt vẫn khắc ghi trong ký ức, nhất thời trong lòng chua xót không thôi.
Bọn họ đang đứng trên ngã tư đường, nhiều năm nhung nhớ và uất ức đều không bằng một câu của anh, “Em sống có tốt không?”
Không có anh, làm sao cô có thể sống tốt?
Không có anh, cuộc sống của cô căn bản không thể trọn vẹn.
Sao anh có thể hỏi cô sống có tốt không.
Cô lắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-tinh-yeu-chua-tung-noi-doi/58805/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.