Duyệt Tâm in đơn ly hôn, ký tên mình rồi đặt ở đầu giường, sau đó cô thu dọn vài bộ quần áo thường mặc và chuyển đến nhà Vĩ Vĩ.
Cô tự chế giễu mình: “Cậu nói đúng, lúc mình cãi nhau với Cố Nam, có thêm một nơi để đến.”
“Không chỉ đơn giản là cãi nhau đúng không?” Vĩ Vĩ cảm nhận được điều gì đó, cô rất nhạy cảm khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ Duyệt Tâm.
Duyệt Thanh nhìn chị, cảm thấy đau lòng, giận rằng mình không đủ sức mạnh để có thể bảo vệ cô, cậu dò hỏi: “Anh ấy đánh chị à?”
Duyệt Tâm lắc đầu để em trai yên tâm, “Cố Nam thà tự đánh anh ấy chứ không đánh chị.” Nhưng muốn nói dối cũng phải khéo léo, Duyệt Tâm quay mặt đi nghĩ.
Thật sự trong lòng Cố Nam thà làm tổn thương đến bản thân còn hơn tới Duyệt Tâm.
Anh không hiểu vì sao cuối cùng cô vẫn đề nghị ly hôn.
Cố Nam nhìn căn phòng bừa bộn, lạnh lẽo, anh không thể diễn tả bằng lời cảm giác đau lòng của mình. Không có Duyệt Tâm, đây không giống một cái nhà.
Trên tủ ở đầu giường có đặt vài trang giấy, trên đó có ghi tên của Duyệt Tâm.
Cố Nam chạm lên những dòng chữ đó như đang chạm lên da của Duyệt Tâm, nhưng ở đó không hề có hơi ấm.
Anh dụi mắt cay xè, tìm bật lửa khắp nơi, anh muốn thiêu hủy tất cả mọi bằng chứng về chuyện Duyệt Tâm sắp rời xa anh.
Bình hoa trên đầu giường bị anh không cẩn thận làm rơi xuống nền vỡ tan.
Đây là bình hoa Duyệt Tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-tinh-yeu-nhieu-hon-mot-chut/329975/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.