Tuy theo cách nói của Triệu Thiển thì Tăng Hảo và thầy Mộ đã chính thức “hẹn hò” nhưng đương sự rõ ràng không có khái niệm về “hẹn hò” vẫn duy trì hình thức ở chung với quan hệ cấp trên cấp dưới, Boss và nhân viên, bậc thầy và Tiểu Bạch.
Công việc rất nhẹ nhàng, Tăng Hảo lặng lẽ mở xem tập trang vẽ của Mộ Nhất Tuân.
Lúc mới bắt đầu, anh vẽ một vài bước tranh phong cảnh mô phỏng theo tranh của Levitan, tiếp theo là các bức tranh vẽ người đơn giản hơn, ví dụ như cậu bé trong bức tranh “Trầm tư”, dù lấy tả thực là chính nhưng việc đặc tả cảnh theo hình thức dung nạp và thị giác biến hình, thông qua sức kéo và sự trải rộng của tính kịch đã thể hiện được sự cô đơn của cậu bé, trạng thái khép kín nội tâm.
Tiếp theo nữa là bức “Tây An tìm lại vật đánh mất” đã được đưa vào viện bảo tàng mỹ thuật hội họa Trung Quốc.
Thành cổ ngàn năm biến cố thông qua ngòi bút sắc bén, thủ pháp thể hiện tả thực đã dung nhập vào nét chấm phá truyền thần của nghệ thuật Quốc họa, thể hiện khả năng “tấn công thị giác” mãnh liệt đồng thời không làm mất đi quan điểm nghệ thuật sâu sắc từ thuở xa xưa. Góc dưới bên trái của bức tranh là ông lão ung dung đứng hút thuốc dưới thành cổ, lưng ông lão hơi còng, toàn thân như một vòng tròn lặng lẽ đứng đó, mang lại rất ít cảm giác tồn tại. Rõ ràng, đối lập với thành cổ suy tàn đã trải qua nghìn năm bể dâu, ông lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-trong-long-anh-co-em/1997321/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.