Chương 339
Minh Nguyệt chăm chú lay cô, từng chút võ vai cô an ủi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc, là nhớ bố à?” Thời Ngọc Minh đưa tay ôm thân thể nho nhỏ mềm mại của con gái vào trong ngực: “Có một chút.”
“Con đi gọi điện thoại cho bố luôn bây giờ. Bảo bố về với mẹ nhé!” *… Không phải là bố này” ` là ai? Bố mà phải đi lên ngôi sao kia à?”
“Đúng”
“Vậy lớn lên con phải làm nhà du hành vũ trụ, bay đến ngôi sao để nói cho bố biết, mẹ rất nhớ bố” Thời Ngọc Minh nín khóc mà cười, hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của con gái: “Được! Minh Nguyệt nhà chúng ta có chí khí.”
“Mẹ! Đừng ở trên giường nữa, chúng ta nên đi sân bay rồi.”
Thời Ngọc Minh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, hôm nay đã nói phải đi sân bay đón Tiên Thúy trở về. Hoäc Viễn Thiên có công tác ở nước ngoài không đi được, chỉ có thể đưa Tiên Thúy lên máy bay, nhờ tiếp viên hàng không trông cô bé nhiều một chút mà thôi, mà cô ở sân bay bên này đón.
Thời Ngọc Minh chỉnh lại tâm tình một chút, lập tức phấn chấn.
Tiên Thúy được cứu rồi, cô cũng phải tỉnh lại mới được.
“Được, vậy con xuống dưới lầu ăn điểm tâm trước đi. Mẹ rửa mặt một chút rồi chúng ta đi”
“Dạ” Rất nhanh, dưới lầu truyền đến tiếng cười vui vẻ của ông cụ Phong.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/391414/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.